Mỗi chương dài 10 tới 20 trang chỉ đưa ra một chân lí hay một lời khuyên; và để người đọc tin chân lí, lời khuyên đó, Carnegie kể cả chục câu chuyện có thực, do ông nghe thấy, hoặc đọc được trong sách báo, nhiều khi là kinh nghiệm của bản thân của ông nữa, kể bằng một giọng rất có duyên, cho nên đọc thích hơn tiểu thuyết, mà lại dễ nhớ. Người ta giao cho tôi sáng tạo một máy lọc hơi dùng trong một nhà máy lớn Crystal City, tại Missouri. Trách chi mà chẳng có biết bao người, cả đàn ông lẫn đàn bà, bước chân vào đời với sức học chắc chắn, với những mộng tươi đẹp, thế mà rồi đến 40 tuổi đã kiệt lực vì thất bại, vì chán nản và lại đèo thêm bịnh thần kinh! Sự thiệt, sự lựa được một nghề hợp với bạn cũng quan trọng cho sức khoẻ của bạn nữa.
Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Steltinus, trước là nhân viên cao cấp của hãng General Motors và hãng United States Steel, lại có lần làm bộ trưởng nữa, nói rằng ông tụng kinh sáng và tối để được sáng suốt trong hành động.
Tất nhiên, tôi không khuyên bạn nên bảo hiểm cả những bệnh trật gân và nhức đầu xổ mũi, nhưng tôi khuyên bạn nên bảo hiểm về những tai nạn mà, nêu xảy ra, sẽ làm cho bạn tốn nhiều tiền. Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy: 000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.
Nhưng nếu bạn có lý thì hết thẩy những triết gia và giáo dục gia từ hồi nhân loại có sử tới giờ - Giê Su, Khổng Tử, Thích Ca, Platon, Aristote, Thánh Francois - hẳn lầm lẩn cả rồi. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. Vậy muốn diệt ưu tư và tìm hạnh phúc, bình tĩnh cho tâm hồn ta hãy theo quy tắc thứ bảy này:
Nghĩa là tôi dông đa!". Tôi đánh máy lại câu ấy rồi dán lên tấm kính che mưa trong xe tôi, để trong khi cầm lái, lúc nào tôi cũng phải ngó tới. Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su.
T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Bà Stapleton sợ nhất lập ngân sách cho những gia đình mà lợi tức một năm được 5. Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều.
Thì quả như lời tôi đoán: Vị bác sĩ ở nhà thương mời chúng tôi lại gấp. Tôi đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu phiên chứ không có chi khác. Kinh nghiệm lâu đời và chua cay đã dạy tôi rừng hai giống chồn, bốn chân cũng như hay cẳng, chẳng đáng cho ta bận ý.
Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được. Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn". Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi.
Rồi anh vội sầm nét mặt: "Tôi nghiệp, nhà khá giả, lại con một, mà như vậy. Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền. Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy.
Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên. Không có tiềng trả chủ phòng, cũng không tiền mua giấy xe; mà dù có giấy xe cũng không đủ can đảm vác cái mặt bơ phờ thất bại này về nhà.