Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Chả muốn viết tí nào. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Mỗi con người trong Loài Người. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Nói chung là tốn thời giờ. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.