Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một trại ruộng ở Missouri. Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế.
Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Chương trình của ông là viết mỗi ngày năm trang. Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng.
Người thợ làm việc bằng tay chân sẽ tăng hiệu quả nếu người đó được nghỉ tay nhiều hơn. Thế rồi ông thâu hoạch được những kết quả kỳ lạ! Trong 18 năm qua, kể từ ngày lớp học khai trương, hàng ngàn bệnh nhân chỉ theo học mà khỏi bệnh. Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao.
Anthony ở công ty Lawbook". Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ.
Tôi thấy những nhà lầu chọc trời, cao sáu từng, và một kỳ quan trong các kỳ quan, là cái đầu xe máy điện. Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám. Nhưng tôi đã diệt được sự vô ý thức ấy từ lâu rồi và tôi bình thản lắm.
Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25. Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết. Tụng niệm tức là cầu ở Thượng Đế nguồn khí lực vô biên để tăng khí lực của ta.
Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ. Việc thứ nhất là có đủ lương tri bắt chước nhà Báo học da đen, George Washington Carver, khi ông này mất món tiền dành dụm trong cả một đời là bốn vạn Mỹ kim vào dịp nhà ngân hàng mà ông gởi tiền bị vỡ nợ. Bây giờ, nghĩ lại, tôi không biết có nên hãnh diện về xử sự này không, 50 phần trăm số độc giả tờ báo này, chắc cũng chẳng để ý đọc bài đó.
Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Tôi đã đi qua hàng mấy trăm cây số rừng bốn mùa xanh tốt ở Canada mà tôi chưa thấy một cây nào bị tuyết đè nặng làm gãy hết. Vậy muốn khỏi lo lắng vì mất ngủ, bạn nên theo năm định lệ sau này:
Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại". Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi. Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ.
Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ: Một tục ngữ Trung Hoa nói: "Người nào cầm bông hồng mà biếu bạn, luôn luôn tay người đó phảng phất hương thơm". Hồi nhỏ tôi thành tâm muốn trở nên một nhà truyền giáo ở phương xa.