Quay.Len

Cách người má trừng phạt cậu anh bồ "đi ngoài" con gái mình

  • #1
  • #2
  • #3
  • Không gì tự nhiên mất đi. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.

    Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Con mèo quanh quẩn bên nách.

    Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.

    Người lớn thì thật xa lạ. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.

    Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.

    Nhưng tôi không quen phản đối. Và những cái xác cháy khét lẹt. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.

    Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.

    Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.

    ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.

    Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap